Trên đường đời của
mỗi người, ta sẽ gặp rất nhiều người khác nhau . Họ có thể đi qua ta, đồng hành
cùng ta một quãng nào đó, hoặc bước cùng
ta đến cuối con đường . Khi ai đó đi qua ta, họ cho ta những cảm xúc bất chợt ,
khi họ cùng bước với ta một đoạn nào đó,
họ để lại cho ta những nỗi nhớ mang tên kỷ niệm . Quãng đường ta chung bước ,
có thể dài, hay ngắn, nhưng nào ai đo được những kỷ niệm ấy. Có lúc nào đó, rồi ta sẽ nhớ, nhớ rất nhớ, về một nơi xa ấy, về những
con người ấy, và những kỷ niệm ấy.
Có một nơi đã viết
nên những kỷ niệm, ôm ấp giấc mơ của bao thế hệ, vun đắp cho những mỗi tình học
trò vụng dại. Ta gọi đó là trường, nhưng cũng chính là nhà. Một nơi mà những kẻ
như ta chắc cũng sẽ chẳng bao giờ quên được – Mái trường Nguyễn huệ thân yêu.
Một góc trong
tim ta giữ trọn nơi đây. Những con người cùng ta qua bao mùa mưa nắng, những
năm tháng không thể phai của một thời thơ dại. Ở nơi ấy, ta học được cách trao
đi yêu thương. Ở nơi ấy, ta nuôi dưỡng những ước mơ cho riêng mình. Có thể, con
đường ấy không bằng phẳng. Có thể, có những ước mơ đôi khi còn hụt hẫng, nhưng
chính nơi đây đã mở cánh cửa tương lai cho chúng ta bước vào đời. Còn nhớ ngày
cuối năm ấy, những tà áo dài tung bay phất phới khắp sân trường, những gương mặt
hớn hở , rồi ngậm ngùi cho một ngày quan trọng. Có nước mắt rơi, có sự luyến tiếc,
và có cả sự ngóng trông… Rồi một ngày mai, những tà áo ấy sẽ có con đường cho
riêng mình, sẽ là những bước đi xa khỏi vòng tay dìu dắt của thầy cô, sẽ phải
chia xa lớp học thân quen, chia xa bạn bè yêu quý. Nỗi buồn nào ai đánh thuế
đâu, thế nên ai đó cứ đem ban phát một cách vô thưởng vô phạt chăng?
Có những thứ, phải
khi mất đi rồi, người ta mới nhận ra giá trị của nó trong trái tim mình. Cũng
có những nơi, phải đi qua rồi người ta mới biết cái cảm giác thân thương đến
nhường nào. Đi qua những năm tháng học trò, đi qua những năm tháng hồn nhiên dưới
mái trường ấy, ta mới thấy mình trưởng thành hơn tới nhường nào. Cho ta thêm
yêu thương, cho ta thêm tri thức, và cho ta thêm cả những đôi cánh để bay tới
phương trời xa. Ta sẽ mãi nhớ về nơi này, một thời ta đã đi qua.
Tạm biệt nơi đây
. Yêu thương xin giữ lại nhé. Hẹn một ngày không xa……
Phạm Thanh Chà